“Có phải là sai khi ta mong chờ một tình yêu thật sự?” Con đã nói với bố câu đó. Trong giây phút không làm chủ được bản thân, bố đã đánh con.
Bởi, đó không phải là một tình yêu bình thường, mà con trai bố lại yêu người cùng giới. Uớc gì con có thể hình dung lúc ấy bố đã bàng hoàng như thế nào. Tức tối, đau đớn, cố chấp... lần đầu tiên bố cảm thấy xấu hổ khi đã sinh ra con. Sau ngày con thú nhận mình là người đồng tính, bố cố gắng tìm cách phá vỡ tình yêu mà con đã tạo dựng. Nhưng dường như, con không hề quan tâm tới những quy định khắt khe của bố.
Lần đầu tiên bố thấy con quyết liệt như vậy. Bố cứ nghĩ con sẽ quên đi mọi thứ, tự điều chỉnh lại giới tính của mình và trở thành một người con trai đúng nghĩa.
Nhưng bố đã nhầm. Con tỏ ra quyết đoán và độc lập đến kì lạ. Con ra sức bảo vệ cái gọi là “tình yêu đồng giới”. Bố đã bỏ ngoài tai mọi thứ mà con cố gắng giãi bày chỉ để bảo vệ ý kiến bảo thủ của mình. Rằng đồng tính là bẩm sinh chứ không phải là một căn bệnh. Rằng nếu con phải cưới một người con gái mà mình không yêu thì chỉ đem lại đau khổ cho cả hai… Lòng tự trọng đã khiến bố không đủ dũng cảm để chấp nhận sự thật đó.
Cho đến một ngày, bố đọc được những dòng cảm xúc của con trong một cuốn sổ cất sâu trong hộc bàn phòng con. Trong đó có đoạn: “Bố tôi không hiểu. Dường như ông đang bảo vệ cái tôi của ông chứ không phải ông bảo vệ tôi. Chấp nhận con mình là người đồng tính rất khó. Nhưng ông liệu có biết, chấp nhận bản ngã của mình lại càng khó khăn hơn rất nhiều? Bố ơi, liệu bố có biết con đã nghĩ đến cái chết quá nhiều, rằng con đã cứa tay bao nhiêu lần để cho nỗi đau thể xác choáng ngợp đầu óc và đẩy lùi cơn đau tinh thần.
Sau bao nhiêu đau khổ, con nhận được gì từ người cha của mình? Cảm thông hay chỉ trích? Tức giận hay thương yêu? Không! Bố ơi, con cảm giác bố yêu lòng sĩ diện của bố chứ không phải yêu con…”.
Những con chữ thấm vào trong lòng bố và trở thành lưỡi dao khoét sâu vào trái tim. Nhưng, lần đầu tiên bố nhận ra con nói đúng. Có lẽ, bố đã không cho con cơ hội được lên tiếng bảo vệ chính kiến của mình. Có lẽ, bố đã quá sĩ diện mà bất chấp mọi thứ để buộc con làm theo những gì bố muốn.
Và giờ đây, bố phải tự hỏi mình rằng: Phải chăng bố đã quá bảo thủ? Phải chăng con đủ khôn ngoan để tự giải quyết mọi việc của bản thân nhưng không đủ trải nghiệm để đặt mình vào hoàn cảnh một người bố để suy xét sự việc? Liệu rằng, trên con đường đời, bố con ta đã không đủ kiên nhẫn và sự thấu hiểu để lắng nghe những tâm tư của nhau…
Phạm Anh Tuấn (PNO)
Theo NLĐ
0 nhận xét