Ngày con không về...

Chúng tôi đã cố gắng sống tốt, cố gắng làm gương và luôn quan tâm đến con, thế mà con bé vẫn nổi loạn... Tôi hi vọng những điều này sẽ giúp các bậc cha mẹ hiểu và chia sẻ với con cái của mình khi chúng bước vào tuổi mười lăm...


Con gái út nhận học bổng toàn phần đi du học ở Singapore. Buổi chiều trước hôm lên đường, nó đi một vòng thăm thầy cô. Đến tối, tôi giục con ngủ sớm thì nó nằn nì: “Cho con ngủ với mẹ một bữa nữa đi...”. Không biết từ bao giờ, con bé có thói quen thỉnh thoảng xách gối chạy qua phòng đòi ngủ với mẹ. Những lúc ấy thì ba cháu phải “di dời” ra phòng khách vì anh biết, nếu không đồng ý thì con bé cũng sẽ chen vào nằm giữa ba mẹ để anh bực mình, tự động rút lui.

Tối nay cũng vậy. Khi chỉ còn lại hai mẹ con, nó nằm xoay lưng lại, kéo áo lên: “Mẹ gãi lưng cho con đi. Qua bên đó, tối ngủ không có ai gãi lưng, con sẽ nhớ mẹ lắm”. Tôi xoa nhè nhẹ lưng con, chợt thấy mắt cay cay khi nghĩ tới những ngày tháng phải xa con trước mặt...

Nếu như cách nay 3 năm, có ai nói đến chuyện học hành của con gái út thì ước mơ lớn nhất của vợ chồng tôi là con bé học hết lớp 12. Nhưng lúc ấy, ngay cả điều đó cũng là một ước mơ quá xa vời... “Mẹ ngủ đi”- con bé xoay người ôm lấy cánh tay mẹ, giọng ngái ngủ. Tôi nhìn con, ký ức cứ ùa về. Giờ đây, khi nhớ lại mọi chuyện, thậm chí tôi còn không tin những điều đã xảy ra trong mấy năm qua là có thật... 

Hôm sau, đưa con ra sân bay, nó cứ tìm mọi cách để chọc cho ba mẹ cười. Mãi đến lúc phải vào phòng cách ly, nó mới mếu máo: “Mẹ đi làm, nhớ chạy xe cẩn thận... nhớ uống thuốc... không được ăn mặn...”. Thằng con lớn của tôi thấy vậy thì trêu em: “Làm như chỉ có mình em biết lo cho mẹ. Thôi, vô đi kẻo người ta bỏ lại bây giờ”.

Con bé đi rồi, tôi thấy trống trải lạ lùng. Rồi đây mỗi buổi sáng, không có ai thức dậy trễ vừa chạy rầm rập kiếm quần áo, giày dép, vừa hối mẹ làm đồ ăn sáng; buổi trưa mẹ sẽ không phải hấp tấp về nhà làm cơm vì sợ con đói bụng; buổi chiều mẹ cũng không còn sốt ruột sợ con chờ những khi bị kẹt xe trên đường đi đón con...

“Em ơi, vào xem bé Mai gởi cho mẹ cái gì nè”- có tiếng ông xã tôi từ trong phòng vọng ra. Anh đưa cho tôi một quyển sổ rất đẹp. Những dòng chữ nắn nót của con ở trang đầu của quyển sổ khiến lòng tôi xốn xang: “Ngày con không về... Cho mẹ thương yêu...”.

Hôm đó, tôi đã thức suốt đêm để khám phá hết những điều bí mật trong tâm hồn con trẻ mà suốt mấy năm qua, nó đã cất giấu. Điều đó giúp tôi hiểu vì sao chúng tôi đã cố gắng sống tốt, cố gắng làm gương và luôn quan tâm đến con, thế mà con bé vẫn nổi loạn... Tôi cũng hi vọng những điều này sẽ giúp các bậc cha mẹ hiểu và chia sẻ với con cái của mình khi chúng bước vào tuổi mười lăm...
Có những lúc con trẻ rất cô đơn trong xã hội hiện đại mà chúng ta không biết
Ngày 5 tháng 9 năm 2007
Vậy là cái lớp 8/16 của mình đã bị giải tán. Con Hương, con Hạnh, con Ngân... mỗi đứa bị đẩy vào một lớp khác nhau. Thế mà cuối năm, cả cô chủ nhiệm, cả bác hội trưởng phụ huynh và mẹ đều nói là không chia lớp. Sao người lớn lại thích nói dối như vậy? Sao nhà trường lại cứ làm cái chuyện chia tách đáng ghét như vậy? Mình ghét tất cả...”.

Đọc đến đây, tôi thẫn thờ. Hôm ấy, con bé đã rất buồn trong ngày khai giảng. Trong khi tôi vẫn chỉ nói một câu: “Nhà trường nghĩ như vậy là tốt cho các con nên mới làm, không được nói lung tung”.
Ngày 8 tháng 9...
Hôm nay mấy đứa 8/16 cũ tụ họp xuống căn tin. Sinh nhật con Hương lùn mà. Bỗng dưng muốn phá phách. Thế là cả bọn bốc kem trét lên đầu tóc, mặt mũi nhau rồi cười như một lũ điên. Kết quả là giám thị gọi lên, viết kiểm điểm và mời phụ huynh. Thấy mẹ buồn, mình cũng áy náy... ”.

Tôi làm sao quên được hôm đó? Đang trên đường xuống cơ sở thì có điện thoại của giám thị mời vào ngay. Tôi bỏ cả công việc chạy vào nhận lỗi với thầy cô và bắt con phải xin lỗi, hứa không được tái phạm. Khi đón con về, tôi đã chì chiết: “Bộ hết chuyện con chơi rồi hả?”. Nó chẳng nói, chẳng rằng...

Ngày 16 tháng 9
Giờ giải lao, tụi con Hạnh lại nổi hứng lấy cái vòi nước tưới cây xịt vô người bác bảo vệ. Xui xẻo làm sao, lúc đó thầy dạy giáo dục công dân đi qua. Thế là thầy bị ướt loi ngoi như chuột lột. Lại bị làm kiểm điểm cả đám. Lần này còn bị bà cô chủ nhiệm chửi cho rát mặt. Ghét nhất là nghe bà ấy kêu tụi mình bằng “mấy người, các ông, các bà”. Sao càng lúc càng chán ghét cái trường Hồng Bàng này vậy. Trường trọng điểm, trường chất lượng cao cái con khỉ...

Ngày 18 tháng 9
Hôm nay không thuộc bài bị bà C. đuổi ra khỏi lớp bắt làm kiểm điểm, có phụ huynh ký vào mới cho vô lớp. Bà còn chửi mình thậm tệ trước lớp. Mình không hiểu sao các thầy cô thích xúc phạm học trò như vậy? Mà lại là cô giáo dạy văn nữa đấy. Mình cóc thèm làm tự kiểm. À, mình có làm chứ. Nhưng nội dung mình toàn ‘tố” thầy cô.
Này nhé, năm ngoái, khi mẹ phát hiện tụi mình chơi xịt tương ớt vô người nhau, mẹ méc thầy Q., mong thầy nhắc nhở, đừng để học trò chơi dại, lỡ tương ớt vô mắt thì nguy hiểm. Thầy đã nói với mẹ là sẽ nhắc nhở thôi chớ không phạt, vậy mà cuối cùng thầy lại hạ hạnh kiểm cả đám. Rồi thầy dạy Lý cho bài kiểm tra. Nhiều đứa không làm được. Đó là những đứa không học thêm thầy. Nhưng như vậy cũng không có gì phải nói. Tức nhất là khi phát bài kiểm tra, thầy cứ lặp đi lặp lại: “Câu này ở lớp học thêm tôi đã dạy rất kỹ”. Mình thấy ghét thầy thậm tệ.



Ngày 1 tháng 10
Sinh nhật nhỏ Linh. Mình xin mẹ đi chơi tới 14 giờ nhưng mẹ không cho. Mẹ bảo, nếu bạn tổ chức sinh nhật ở nhà thì mẹ cho đến dự, còn kéo nhau đi chơi thì không được. Nghe mình kể lại, con Hạnh khích: “Làm gì mà mày sợ bả dữ vậy? Không cho đi thì đi cho bỏ ghét. Mày cứ đi thử đi coi bả có dám làm gì mày không...”.
Mình không thích con Hạnh gọi mẹ mình bằng “bả” nhưng đi thì đi... mà đi thì phải tắt điện thoại để mẹ không kêu réo được. Nhưng... tắt điện thoại mẹ gọi không được mẹ lại lên máu thì sao? Thôi không tắt nhưng cũng không nghe, không trả lời tin nhắn... Đã định như vậy rồi nhưng anh hai làm mình hoang mang. Anh bảo mẹ chạy đi tìm mình, chỉ lo nhìn hai bên đường mà không nhìn xe cộ trên đường. Mẹ suýt bị xe đụng mấy lần. Mình rất lo và không còn hứng thú đi chơi nữa. Vậy là mình tách nhóm đi riêng. Nhưng mà mình cũng không muốn về nhà. Mình sợ ba chửi mắng, cằn nhằn...
Đói bụng quá. Lúc sáng đi mẹ cho 10 ngàn. Uống nước sâm hết rồi. Giờ đói muốn chết, thấy cái gì cũng thèm. Bây giờ mà lội bộ về nhà chắc xỉu quá. Mẹ đã nhắn không biết bao nhiêu lần “con ở đâu, mẹ đến đón con”. Thôi, kêu mẹ tới đón cho rồi, ra sao thì ra... Vừa nhắn tin thì đã thấy mẹ nhắn lại: “Mẹ tới liền”. Trời ơi, lúc trông thấy mẹ, mình mừng muốn khóc. Mẹ không la một tiếng mà chỉ hỏi: “Đói lắm rồi phải không con? Thích ăn gì, mẹ chở con đi ăn”. Hai mẹ con đi ăn cháo lòng. Chưa bao giờ ăn tô cháo lòng nào ngon... thấu trời như vậy!”.


Ngày... tháng... năm...
Mẹ cứ nhắc: “Ráng học đi con. Mẹ đâu có sống hoài mà lo cho con...”. Mỗi lần mẹ nói như vậy mình lại thấy thương mẹ vô cùng và tự hứa sẽ cố gắng học cho mẹ vui. Nhưng mà... sao vô tới trường, nhìn mặt bạn bè, thầy cô trong lớp mới, mình chỉ muốn trốn ra. Hôm qua uống trà sữa với tụi con Hương, lo nói chuyện nên vô học trễ, bị bắt làm kiểm điểm. Mình lại bảo con Hương ký tên dùm. Trời, mẹ mà biết được chắc chết. “Điểm kém không sao cả nhưng nói dối là mẹ không tha thứ”. Đó là quy tắc của mẹ. Biết vậy mà sao mình cứ vi phạm hoài.


Ngày... tháng... năm...
Xếp hạng 43 trong lớp. Ba nói: “Sao con không bắt chước anh hai cho ba mẹ đỡ khổ? Con thấy anh hai không? Chuyện gì nó cũng tự giác, ba mẹ có phải nặng hơi, mỏi cổ như con đâu?”. Mình cãi lại: “Anh hai là anh hai, còn con là con”. So sánh mình với anh hai hả? Được rồi. Cho so sánh luôn. Tháng sau mình sẽ hạng 50 cho ba biết tay...


Ngày... tháng... năm...
Hình như mình bị tự kỷ rồi. Không muốn cười, không muốn nói chuyện với ai, đi học về chỉ muốn ôm cái laptop lên mạng nói bậy với tụi con Hương. Học hành ngày càng tệ. Mẹ mời thầy giáo dạy toán và cô giáo dạy văn về nhà dạy kèm. Bực quá!


Ngày... tháng... năm...
Mấy hôm nay cúp cua học thêm đi trà sữa Nguyễn Tri Phương với đám con Hương, con Hạnh. Bọn kia vô tiệm trà sữa đánh bài và làm đủ trò, còn tụi mình chỉ chơi kéo thẻ. Con Mi có bổn phận canh giờ. Đúng 16 giờ thì phải báo động để cả bọn về cho kịp giờ phụ huynh đón. Ủa, mà sao hỏng có ai phát hiện mình trốn học vậy ta? Hay là hỏng có ai thương và lo cho mình nữa? Cả mẹ cũng không thấy nói gì... Buổi trưa mẹ giao mình cho bác Năm xe ôm, bác thả mình xuống cổng trường, mình đâu có vô mà sao cô chủ nhiệm cũng hỏng méc mẹ? Chán quá. Mọi người bỏ rơi mình rồi.


Ngày... tháng... năm...
Phát sổ liên lạc. Trời ơi, hạng 50 thiệt rồi. Cái này gọi là đội sổ. Ba mà biết được thì chết chắc. Bà cô chủ nhiệm dọa mời phụ huynh vào. Mình không còn đường thoát thân rồi. “Ê mày, đi bụi hong?”- con Hương đột ngột hỏi. “Đi đâu?”. “Đâu cũng được, miễn là không phải về nhà. Bữa nay tao về cũng chết với ổng bả vì bà chủ nhiệm của tao đã thông báo tao hạng 48 rồi”.
Đi thì đi. Nhưng mà... hôm nay mẹ dặn là có cô Phương, bạn của ba ở Cà Mau lên chơi, cả nhà sẽ đi ăn với cô Phương. Mẹ bảo chiều sẽ đón mình rồi chở thẳng tới quán. Khó nghĩ quá. Chậc... bạn của ba mẹ thì để ba mẹ tiếp đi, hôm nay mình có vui vẻ gì đâu mà ăn uống? Đi thì đi. Rủ thêm con Trang nữa, 3 đứa đi cho... đỡ sợ...

... Chiều hôm đó như mọi ngày, tôi đến trường đón con lúc 17 giờ 30. Chờ hoài không thấy con ra, tôi gọi điện thoại thì nó không bắt máy. Cứ nghĩ là con bé còn nán lại chép bài hoặc sinh hoạt chủ nhiệm nên tôi ngồi chờ. 18 giờ rồi 18 giờ 30. Lớp học thêm buổi tối đã bắt đầu vào. Hỏi anh bảo vệ thì anh ta nói học sinh đã về hết từ lâu. Gọi cô chủ nhiệm của con thì cô bảo hôm nay cô không có giờ.
Trời ơi, con đi đâu vậy? Hi vọng là con đi loanh quanh đâu đó ăn hàng với bạn bè nên tôi kiên nhẫn đứng chờ. Hết chờ ở cổng trước thì lại chạy vòng qua cổng sau rồi chạy loanh quanh những con đường có quán xá gần đó. 19 giờ rồi 20 giờ. Ông xã tôi gọi hỏi sao không thấy hai mẹ con tới, tôi đành phải nói dối là có việc đột xuất. Tôi chạy đi tìm con như người mộng du. Thấy đứa bé nào có dáng vẻ giông giống con là tôi lao đến... Nhưng không có ai là bé út của tôi cả...
(Còn tiếp)
Lan Chi
Theo NLĐ

Tags: , ,
Tin thoi su, blog thoi su

Blog Thời Sự

Blog Thời Sự cập nhật và tổng hợp các tin tức thời sự trong nước và quốc tế nóng bỏng từ các trang tin điện tử Việt Nam và quốc tế uy tín. BTS mong muốn làm cầu nối chuyển tải đến bạn đọc những bài bình luận sâu sắc và đa chiều về các sự kiện chính trị, quân sự, kinh tế xã hội đang được đông đảo bạn đọc quan tâm.

0 nhận xét

Nhận xét, bình luận về bài viết

Bạn đọc có thể để lại bình luận, nhận định về bài viết, hình ảnh, clip được đăng trên Blog Thời Sự ngay phía dưới bài viết.

Quy Định Về Nhận Xét Trên Blog Thời Sự:
1. Chọn kiểu tư cách bạn đọc:
Bạn có thể sử dụng tài khoản Google(Gmail), Wordpress, LiveJournal, TypePad...để bình luận. Nếu không có các tài khoản trên, bạn đọc nên sử dụng kiểu Tên/ Url với phần Url có thể bỏ trống.
* Không dùng tên hoặc nickname tương tự như Admin, Mod, BQT,... để bình luận.
2. Nội dung bình luận:
* Blog Thời Sự khuyên bạn đọc nên sử dụng tiếng Việt có dấu khi bình luận để tránh gây hiểu nhầm.
* Không bàn về các vấn đề nhạy cảm, không phù hợp với văn hóa người Việt và pháp luật Việt Nam.
* BQT có thể xóa bất cứ comment nào nếu thấy comment đó không phù hợp mà không cần phải thông báo

3. Theo dõi nhận xét của bạn:
Nếu muốn theo dõi xem có ai trả lời hay phản bác nhận xét của bạn trên Blog Thời Sự hay không, bạn có thể click vào "Đăng ký qua email" để đăng ký. Khi có nhận xét mới ở dưới bình luận của bạn về bài viết này, Blog Thời Sự sẽ gửi thư thông báo đến bạn.
4. Bạn đọc muốn tài trợ cho Blog Thời Sự hoặc góp ý (phản hồi) về các vấn đề không liên quan đến nội dung bài viết vui lòng liên hệ với BQT Blog Thời Sự tại đây.
Chúc bạn đọc vui vẻ.
Trân trọng!
BQT Blog Thời Sự

blog thoi su, tin thoisu, tin nhanh thoi su, thoi su quoc te, thoi su 24 gio, the gioi 24 gio, chien tranh bien dong, tranh chap bien dong, chien tranh trung dong, tin tuc trong ngay,

tin trong ngay moi nhat, tin quoc te, tin vietnam, bbc vietnamese, reuters vietnamese, afp vietnamese, thoisu.com, tin moi cap nhat, binh luan da chieu, thoi su 24h, tin multimedia