LTS: Quỹ tiền tệ Quốc tế IMF vừa chính thức công bố hai ứng cử viên cuối cùng chạy đua cho chiếc ghế Tổng Giám đốc của tổ chức tiền tệ lớn nhất thế giới này. Bộ trưởng Bộ Tài chính Pháp, bà Christine Lagarde và Thống đốc Ngân hàng Trung ương Mexico Agustin Carstens là hai cái tên cuối cùng còn trụ lại trong cuộc chạy đua.
Nhà báo Andrea Thalemann, Viện Báo chí Quốc tế IIJ, đã có cuộc trao đổi trực tuyến trên trang Newsquote với bà Jo Marie Griesgraber, Giám đốc điều hành, Liên minh Quy tắc mới về tài chính toàn cầu (Mỹ) và ông Peter Chowla, Giám đốc dự án, Dự án Bretton Woods (Anh) về tương lai đổi mới của IMF và vai trò của người lãnh đạo cao nhất của tổ chức này.
- Khi việc bổ nhiệm ứng viên cho vai trò Giám đốc mới của Quỹ tiền tệ quốc tế (IMF) kết thúc, những tổ chức phi chính phủ (NGOs) đang kêu gọi những cải cách quan trọng của IMF cho rằng "Bất chấp hai lần thúc giục cải cách quan trọng trong 5 năm qua, chính quyền IMF vẫn không dân chủ và minh bạch khi về căn bản, châu Âu vẫn có vai trò đại diện quá nhiều."
Tại sao cải cách của IMF lại khó khăn đến vậy? Không phải là cổ phần của các nước thành viên đã đang được điều chỉnh để phản ánh ảnh hưởng chính trị đang tăng của các nền kinh tế đang phát triển - dưới những cuộc cải cách được đưa ra bởi Cựu GĐ Dominique Strauss-Kahn?
Jo Marie Griesgraber: IMF được điều hành bởi các bộ trưởng tài chính và các thống đốc ngân hàng trung ương, những người có một cam kết với sự ổn định - cho dù là sự ổn định giá hay việc duy trì việc làm hay giữ cho các nhà tài trợ thực dân cũ vui vẻ. Để tạo ra thay đổi đòi hỏi đa số ủng hộ cho những thay đổi quan trọng, và một cái gọi là sự đồng thuận trong Hội đồng. Việc phân bổ phiếu bầu đã bị chênh lệch với những người thắng cuộc trong thế chiến lần II - Mỹ và "châu Âu cũ". Thực tế, không chính phủ nào sẵn sàng từ bỏ lá phiếu của mình. Peter Chowla: Vấn đề chính xung quanh chuyện quốc tịch là các chính phủ châu Âu liên tục phá vỡ cam kết của họ để có một quá trình bổ nhiệm dựa trên khả năng và năng lực ứng viên. Họ chỉ quan tâm đến quốc tịch của ứng viên.
Điều này lý giải tại sao các chính phủ châu Âu ủng hộ Lagarrde thậm chí trước khi bà chính thức tiến hành chiến dịch tranh cử và trước khi việc bổ nhiệm diễn ra. Xét về khía cạnh cải cách, các chính phủ châu Âu vẫn đang bám vào những đặc quyền đã lỗi thời của họ trong nhiều năm. Cải cách khó mà thực hiện bởi vì các chính phủ châu Âu vẫn chưa nhận thức được rằng từ bỏ quyền lực trong IMF thực tế là vì lợi ích của họ bởi vì nó sẽ tạo ra một thể chế dân chủ, có trách nhiệm và chính thống hơn.
- Vậy các nước đang phát triển cần làm để ảnh hưởng của họ tại IMF tốt hơn?
Jo Marie Griesgraber: Các nước đang phát triển cần họp kín và tập trung vào các vấn đề cải cách mang tính thể chế cũng như các nhu cầu tài chính ngắn hạn của họ. Nhu cầu được lên tiếng trong nhu cầu phân bổ lại phiếu bầu; và các Giám đốc điều hành cần phải chịu trách nhiệm trước nghị viện, báo chí và xã hội dân sự rằng họ đang làm công việc của mình và không chỉ đảm bảo rằng sự phân ngạch tiền tệ được thực hiện. Peter Chowla: Và họ nên đòi hỏi rằng việc lựa chọn phó giám đốc điều hành thứ nhất (một vị trí mở) sẽ không đơn giản được trao cho một người Mỹ mà phải thông qua một quá trình bổ nhiệm toàn toàn minh bạch.
- Điều đó nghe có vẻ dễ dàng hay là vậy? Tại sao các nước đang phát triển lại thấy khó khăn nối tiếp khó khăn trên thực tế để thống nhất và sau đó ủng hộ đằng sau ứng viên của chính họ?
Jo Marie Griesgraber: Các nước đang phát triển đầu tiên mất sự bảo vệ bởi sự ra đi đột ngột của Dominique Strauss-Kahn. Các nước đang phát triển không nhất thiết phải có những chương trình nghị sự chung, hãy nghĩ đến Nam Phi so với phần lớn các nước còn lại của tiểu vùng Sahara Châu Phi. Theo khía cạnh các nước có thu nhập thấp phụ thuộc vào sự trợ giúp của nước ngoài thì họ sẽ không đối kháng với các chính phủ cấp Viện trợ phát triển chính thức (ODA) cho họ. Trong Liên Hợp Quốc, G77+Trung Quốc có thể đi đến những vị thế chung theo thời gian nhưng cũng có ít khả năng quyết định của họ trong LHQ sẽ có tác động thực sự.
Peter Chowla: Rõ ràng là các lợi ích của một nước như Nam Phi không nhất thiết phải phù hợp với những lợi ích của các nước khác ví dụ như Brazil. Nhóm BRICS [Brazil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc, Nam Phi] đang vận động theo hướng thống nhất hơn và họ cần thêm nhiều thời gian hơn để cùng nhau và tìm thấy điểm chung.
Jo Marie Griesgraber: Để có một người đến từ một nước đang phát triển, người đó thực sự phải mang tất cả các nước kém phát triển và các nền kinh tế mới nổi lại với nhau, và chia rẽ khối Mỹ- EU. Khó khăn với người được bổ nhiệm từ các nước kém phát triển rõ ràng không chỉ là về vị thế quốc tế mà còn một điều gì đó để nói và sức mạnh chính trị để xoay vần lại quyết định.
Chúng ta cần thay đổi công thức hạn ngạch, đưa các Giám đốc điều hành tương tác và lắng nghe nhiều hơn từ các tổ chức xã hội dân chủ và thành viên nghị viện. Tổ chức ngay bây giờ cho vòng bầu cử tiếp theo.
- Lagarde đã đến Ấn Độ, Trung Quốc,... để vận động hành lang. Liệu các ứng viên từ các nước đang phát triển có đang làm đủ để gia tăng sự hiện diện của họ không?
Jo Marie Griesgraber: Carstens cũng đã tiến hành vận động ở những nơi đó, nhưng theo quan điểm cá nhân tôi, thật khó để nhìn nhận Carstens của Mexico như là một ứng viên mang tinh thần "cải cách". Ông có thể nghiêm khắc hơn với các con nợ châu Âu nhưng ông có một tầm nhìn cho Quỹ không? Với trường hợp của các nước kém phát triển thì như thế nào? Điều đó vẫn chưa được minh chứng trong nhiệm kỳ của ông tại Mexico.
- Liệu quốc tịch của Giám đốc điều hành IMF có thực sự tạo ra sự khác biệt trong việc hoạch định chính sách và các điều kiện cho vay của IMF không?
Peter Chowla: Vấn đề không phải liệu người đứng đầu mới của IMF có đến từ một nước đang phát triển hay không - vấn đề là quan điểm và tầm nhìn kinh tế của họ. Thậm chí một người từ một nước đang phát triển có thể được đào tạo tại trường đại học Chicago và tin vào các chính sách tài khóa - trong trường hợp này, đây sẽ là một tin xấu cho các công dân bình thường sống tại các nước vay tiền từ IMF.
Vì vậy quốc tịch không thực sự là vấn đề gì quan trọng ở đây. Chúng ta cần một nhà lãnh đạo IMF sẽ cải cách lại thể chế.
Người đứng đầu của IMF phải - và được nhìn nhận là - không phụ thuộc vào các chính phủ hùng mạnh và cũng thành thạo các vấn đề của các nước có thu nhập thấp và trung bình nơi diễn ra hầu hết các hoạt động của IMF. Họ nên thể hiện một cam kết giảm đói nghèo và bất bình đẳng toàn cầu.
Jo Marie Griesgraber: Nếu Lagarde trở thành nhà lãnh đạo - bà sẽ bảo vệ chủ nghĩa thực dân Pháp; có thể sáng tạo hơn với các khoản nợ Euro. Có thể tôi hơi thành kiến nhưng bà độc lập hơn với các nhà kinh tế học và vì vậy thể hiện sự cứng rắn hơn... Các thỏa thuận đang bị cắt giảm trên mọi mặt; điều này mang tính chính trị rất cao.
Nhà báo Andrea Thalemann, Viện Báo chí Quốc tế IIJ, đã có cuộc trao đổi trực tuyến trên trang Newsquote với bà Jo Marie Griesgraber, Giám đốc điều hành, Liên minh Quy tắc mới về tài chính toàn cầu (Mỹ) và ông Peter Chowla, Giám đốc dự án, Dự án Bretton Woods (Anh) về tương lai đổi mới của IMF và vai trò của người lãnh đạo cao nhất của tổ chức này.
- Khi việc bổ nhiệm ứng viên cho vai trò Giám đốc mới của Quỹ tiền tệ quốc tế (IMF) kết thúc, những tổ chức phi chính phủ (NGOs) đang kêu gọi những cải cách quan trọng của IMF cho rằng "Bất chấp hai lần thúc giục cải cách quan trọng trong 5 năm qua, chính quyền IMF vẫn không dân chủ và minh bạch khi về căn bản, châu Âu vẫn có vai trò đại diện quá nhiều."
Tại sao cải cách của IMF lại khó khăn đến vậy? Không phải là cổ phần của các nước thành viên đã đang được điều chỉnh để phản ánh ảnh hưởng chính trị đang tăng của các nền kinh tế đang phát triển - dưới những cuộc cải cách được đưa ra bởi Cựu GĐ Dominique Strauss-Kahn?
Jo Marie Griesgraber |
Điều này lý giải tại sao các chính phủ châu Âu ủng hộ Lagarrde thậm chí trước khi bà chính thức tiến hành chiến dịch tranh cử và trước khi việc bổ nhiệm diễn ra. Xét về khía cạnh cải cách, các chính phủ châu Âu vẫn đang bám vào những đặc quyền đã lỗi thời của họ trong nhiều năm. Cải cách khó mà thực hiện bởi vì các chính phủ châu Âu vẫn chưa nhận thức được rằng từ bỏ quyền lực trong IMF thực tế là vì lợi ích của họ bởi vì nó sẽ tạo ra một thể chế dân chủ, có trách nhiệm và chính thống hơn.
- Vậy các nước đang phát triển cần làm để ảnh hưởng của họ tại IMF tốt hơn?
"Các nước đang phát triển cần họp kín và tập trung vào các vấn đề cải cách mang tính thể chế cũng như các nhu cầu tài chính ngắn hạn của họ." Jo Marie Griesgraber |
- Điều đó nghe có vẻ dễ dàng hay là vậy? Tại sao các nước đang phát triển lại thấy khó khăn nối tiếp khó khăn trên thực tế để thống nhất và sau đó ủng hộ đằng sau ứng viên của chính họ?
Ông Peter Chowla |
Peter Chowla: Rõ ràng là các lợi ích của một nước như Nam Phi không nhất thiết phải phù hợp với những lợi ích của các nước khác ví dụ như Brazil. Nhóm BRICS [Brazil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc, Nam Phi] đang vận động theo hướng thống nhất hơn và họ cần thêm nhiều thời gian hơn để cùng nhau và tìm thấy điểm chung.
Jo Marie Griesgraber: Để có một người đến từ một nước đang phát triển, người đó thực sự phải mang tất cả các nước kém phát triển và các nền kinh tế mới nổi lại với nhau, và chia rẽ khối Mỹ- EU. Khó khăn với người được bổ nhiệm từ các nước kém phát triển rõ ràng không chỉ là về vị thế quốc tế mà còn một điều gì đó để nói và sức mạnh chính trị để xoay vần lại quyết định.
Chúng ta cần thay đổi công thức hạn ngạch, đưa các Giám đốc điều hành tương tác và lắng nghe nhiều hơn từ các tổ chức xã hội dân chủ và thành viên nghị viện. Tổ chức ngay bây giờ cho vòng bầu cử tiếp theo.
"Vấn đề không phải liệu người đứng đầu mới của IMF có đến từ một nước đang phát triển hay không - vấn đề là quan điểm và tầm nhìn kinh tế của họ." Peter Chowla |
Jo Marie Griesgraber: Carstens cũng đã tiến hành vận động ở những nơi đó, nhưng theo quan điểm cá nhân tôi, thật khó để nhìn nhận Carstens của Mexico như là một ứng viên mang tinh thần "cải cách". Ông có thể nghiêm khắc hơn với các con nợ châu Âu nhưng ông có một tầm nhìn cho Quỹ không? Với trường hợp của các nước kém phát triển thì như thế nào? Điều đó vẫn chưa được minh chứng trong nhiệm kỳ của ông tại Mexico.
- Liệu quốc tịch của Giám đốc điều hành IMF có thực sự tạo ra sự khác biệt trong việc hoạch định chính sách và các điều kiện cho vay của IMF không?
Bà Christine Lagarde và ông Agustin Carstens - hai ứng viên chính thức cho chiếc ghế TGĐ IMF |
Vì vậy quốc tịch không thực sự là vấn đề gì quan trọng ở đây. Chúng ta cần một nhà lãnh đạo IMF sẽ cải cách lại thể chế.
Người đứng đầu của IMF phải - và được nhìn nhận là - không phụ thuộc vào các chính phủ hùng mạnh và cũng thành thạo các vấn đề của các nước có thu nhập thấp và trung bình nơi diễn ra hầu hết các hoạt động của IMF. Họ nên thể hiện một cam kết giảm đói nghèo và bất bình đẳng toàn cầu.
Jo Marie Griesgraber: Nếu Lagarde trở thành nhà lãnh đạo - bà sẽ bảo vệ chủ nghĩa thực dân Pháp; có thể sáng tạo hơn với các khoản nợ Euro. Có thể tôi hơi thành kiến nhưng bà độc lập hơn với các nhà kinh tế học và vì vậy thể hiện sự cứng rắn hơn... Các thỏa thuận đang bị cắt giảm trên mọi mặt; điều này mang tính chính trị rất cao.
Tác giả: Nguyễn Tuyến (Theo newsquote) // Nguồn: VEF
0 nhận xét